Tết trong ký ức tuổi thơ tôi
Ngày còn bé, thấy mẹ và các cô bác bên hàng xóm tất bật lo lắng chuẩn bị
Tết và than thở với nhau “chưa kịp làm gì đã lại Tết rồi, sợ thật!”, tôi cứ thắc
mắc tự hỏi sao Tết thích thế mà mẹ lại sợ? Bọn trẻ chúng tôi thì chỉ mong đến Tết
vì đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong một năm. Tết với lũ
trẻ chúng tôi là được nghỉ học, cũng không phải lội trong giá rét để lùa trâu
ra đồng ăn cỏ và ăn những món ăn ngon, mặc quần áo đẹp đi chơi, được nhận tiền
mừng tuổi... những thứ mà ngày bình thường thật khó mà có được.
Giờ đây đã trưởng thành và cũng gánh trách nhiệm là người phụ nữ trong
gia đình tôi mới thực sự hiểu sao ngày xưa mẹ và các cô, bác hàng xóm đều sợ mỗi
khi đến Tết. Thời khó khăn, những người phụ nữ như mẹ phải rất khéo léo trong
chi tiêu, bớt chỗ này, thêm chỗ kia mới có được một cái Tết tương đối đủ đầy
cho gia đình mình.
Ngày xưa, vào mỗi phiên chợ Tết, mẹ không chỉ đi mua mà còn là người
đi bán. Quê tôi vùng Trung du, hầu như nhà nào cũng có một nương chè. Cái rét
ngọt cuối năm cùng sương muối xuống dày khiến cây chè chỉ he hé được những búp
non còm cõi. Mẹ cặm cụi nhặt từng búp đó mang về sao khô, tích cóp. Trước
buổi chợ Tết, bà phải thức cả đêm sao lại trên chảo to để chè “lại hương”, ngày
mai bán được giá. Chợ ở quê tôi cứ 5 ngày họp một lần nhưng đến phiên chợ Tết,
phiên chợ cuối cùng của một năm, luôn họp vào ngày 28/12 âm lịch.
Phiên chợ này to nhất, giống như ngày hội của những người nông dân quanh năm chỉ
biết đến đồng ruộng, cấy cày. Hầu như cả làng, cả xã ai cũng có mặt tại phiên
chợ này. Họ đi chợ để mua sắm nhưng cũng là dịp gặp người chung xã, chung
làng...
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác háo hức mỗi lần được mẹ cho theo đến chợ.
Ngay từ sớm tinh mơ, dù trời rét buốt và mưa phùn, chẳng cần mẹ phải gọi lâu đã
tự giác chui ra khỏi chăn, xỏ vội vàng đôi dép chạy theo, bám vào một bên quai
làn của mẹ, lội bộ hơn hai cây số đường vừa bẩn vừa trơn đến chợ. Đó là nơi mà
trong con mắt của một đứa trẻ nhà quê giống như thiên đường, chỉ ước giá như được
mẹ cho chơi mãi ở đó.
Khắp chợ, những dãy hàng hóa bày la liệt. Thích nhất là đi ngang qua dãy
hàng bán đồ chơi xanh đỏ, nhiều khi vì mê mải ngắm nhìn mà bị lạc mẹ lúc nào
không biết. Ở một góc chợ, thường có một ông lão ngồi nặn tò he là nơi mà tụi
trẻ con chúng tôi thường xúm xít, trầm trồ ngắm những con ngựa, con gà, hay
bông hoa... đủ màu sắc dần hiện ra từ đôi bàn tay khéo léo của ông. Lần nào tôi
cũng níu tay, khóc lóc đòi mẹ mua cho bằng được một thứ, như cái vòng tay bằng
nhựa màu đỏ xinh xắn hay một con tò he còn thơm mùi bột nếp, chơi xong có thể
ăn luôn được...
Sau một vòng quanh chợ, khi đã mua đủ những thứ cần thiết, bao giờ mẹ
cũng ghé vào một hàng bán quần áo mua cho tôi một bộ để mặc trong ngày đầu năm
mới, thay cho những bộ quần áo lấm lem đầy vết nhựa cây và đã cộc lên ngang ống
chân. Mẹ cũng không quên mua cho bà nội chiếc khăn hay chiếc áo len ấm. Nhưng
hình như tôi không thấy mẹ mua sắm gì cho riêng mình cả...
Đêm 30, ngồi bên bếp củi đỏ rực canh nồi bánh chưng cả mấy anh em không
đứa nào chịu đi ngủ. Rồi cũng đến lúc “thăm” bánh, mẹ vớt ra chiếc “bánh vét”,
là chiếc bánh được gói cuối cùng, thường thì thiếu mất miếng thịt, hụt đi ít đỗ
làm nhân, hay gói bằng chiếc lá bị rách, được đặt trên cùng trong nồi để nếm
trước xem bánh đã chín hay chưa. Với riêng tôi thì đó là những miếng bánh chưng
ngon nhất. Bánh được mẹ cắt ra bằng chính chiếc lạt giang buộc bên ngoài, bốc
khói nóng hổi, nhìn rõ từng hạt nếp xanh bóng, màu của lá dong thấm vào, thơm nồng
mùi nếp quyện cùng nhân đỗ và thịt mỡ. Cắn một miếng là cảm nhận được vị dẻo
thơm, nồng đượm, một hương vị rất đặc trưng ngày Tết ấm áp lan toả. Đúng lúc ấy,
tiếng pháo nhà ai nổ giòn báo hiệu thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới
đã đến. Mẹ vội chuẩn bị lễ cúng giao thừa, cầu mong một năm mới bình an, may mắn
cho cả gia đình. Lũ trẻ chúng tôi nếm xong bánh mới chịu chui vào chăn bông ngủ
một giấc thật say. Sáng mai thức giấc, nhận những tờ tiền mừng tuổi mới tinh của
ông bà, cha mẹ, biết rằng mình đã lớn thêm một tuổi rồi... Bây giờ, mọi thứ đều
tiện lợi, đầy đủ. Các con tôi, nếu muốn có thể ăn bánh chưng bất cứ lúc nào chứ
không cần phải đợi đến ngày 30 Tết như xưa nữa. Những phiên chợ thì ngày một
nhiều và hầu như được mở ở mọi chỗ, mọi nơi, ra ngõ đã gặp. Trẻ con bây giờ có
lẽ chẳng còn biết đến cái cảm giác háo hức bám áo mẹ đi chợ Tết hay ngồi gà gật
chờ bánh chín đêm giao thừa... Bỗng dưng tôi lại thấy tiếc cho tuổi thơ của
con tôi, và những đứa trẻ khác chẳng có được những cảm giác thật đặc biệt về Tết
như tôi từng có.
Xem thêm video mẫu lịch tết 2018 lịch lò so 7 tờ
Chuyên Thiết kế, ép nhũ, in lịch tết * Liên hệ: 024.37750984 – 01686441979
Nhận xét
Đăng nhận xét